Tác phẩm Tam Quốc Diễn Nghĩa trình bày sinh động những biến đổi lịch sử trong khoảng cuối thời Đông Hán đến công đoạn đầu Tây Tấn. Tác phẩm Tam Quốc Diễn Nghĩa diễn tả thành công và khiến vượt trội được "sự nhân nghĩa" của Lưu Bị, "sự gian xảo" của Tào dỡ, "sự trung nghĩa" của Quan Vũ, "sự dũng mãnh" của Trương Phi, "đa mưu túc trí" của Gia Cát Lượng, "sự ganh ghét đố kỵ" của ngao du, "vì lợi ích đại cục" của Tôn Quyền và "sự thiếu quyết đoán" của Viên Thiệu.
tuy nhiên trong bộ tiểu thuyết Tam Quốc Diễn Nghĩa này cũng với 1 số nhân vật, cao nhân vì "chán ghét" danh lợi thiên hạ mà sống ẩn cư nơi núi sâu rừng già cũng được hiển lộ ra. Dưới đây là eight vị cao nhân vừa kỳ bí, vừa tài hoa trong Tam Quốc Diễn Nghĩa.
một. Quản Lộ

Ông là thuật sĩ nước Ngụy thời Tam quốc, tự là Công Minh, người Bình Nguyên (Bình Nguyên, Sơn Đông ngày nay). Năm eight, 9 tuổi, luôn thích ngửng đầu Nhìn vào những ngôi sao trên bầu trời. Sau lúc trưởng thành, ông thông thạo "Chu Dịch", chuyên nghiệp về bói toán, tướng thuật, học ngôn ngữ của loài chim. tục truyền rằng trong mỗi một lời kể của ông, đều sâu sắc tựa như "xuất thần nhập hóa".
Quản Lộ là thuật sĩ nổi tiếng trong lịch sử, được trần thế sau tôn sùng và phong là tiên tổ của bói toán và xem tướng. Ông đã để lại phần nhiều tác phẩm, trong ngừng thi côngĐây có "Chu Dịch Thông Linh Quyết","Chu Dịch Thông Linh Yếu Quyết", "Phá Táo Kinh", " Chiêm Ki"… "Tam quốc chí – phương kĩ truyện" đã xếp thuật bói toán của Quản Lộ ngang hàng mang "y thuật của Hoa Đà, thanh nhạc của Đỗ Quỳ, tướng thuật của Chu Kiến Bình, tướng mộng của Chu Tuyên".
Trong "Tam Quốc diễn nghĩa" mang nhắc rằng Quản Lộ đã coi bói cho Tào toá và tiên đoán xác thực về việc xảy ra hỏa hoán vị ở hẹn Đô và sẽ mất một viên tướng ở núi Định Quân. Về sau, các lời này đều ứng nghiệm.
2. Mạnh Tiết
Trong "7 lần bắt Mạnh Hoạch", Gia Cát Lượng đã được người anh của Man vương Mạnh Hoạch, tự hiệu là "Vạn An ẩn giả" giúp đỡ. Mạnh Hoạch khởi binh tạo phản, Mạnh Tiết nhiều lần khuyên can, nhưng Mạnh Hoạch xem nhẹ, ông đành phải ẩn cư trong rừng sâu. khi Gia Cát Lượng dẫn quân chinh phạt, quân sĩ bởi vì uống phải nước sông câm mà bị mất tiếng. Mạnh Tiết đã lấy nước của suối An Lạc giúp Gia Cát Lượng giải trừ kiếp nạn này, lại dạy quân Thục ngậm lá giới diệp vân hương để giảm thiểu độc khí.
Về sau, Gia Cát Lượng muốn tâu có thiên tử về việc lập Mạnh Tiết lên làm vua xứ Nam Man nhưng Mạnh Tiết từ chối. Gia Cát Lượng bèn lấy vàng và tơ lụa ra tặng nhưng Mạnh Tiết vẫn từ khước không nhận.
3. Hoa Đà
Hoa Đà, tự là Nguyên Hóa, tên thật là phu, đứa ở quận Tiêu, nước Bái thuộc Dự châu ( Hào Châu, tỉnh An Huy ngày nay), là lương y nức tiếng vào cuối thời Đông Hán. lúc còn nhỏ ông từng du học bên ngoài, nghiên cứu y thuật, ko màng đến tuyến phố làm cho quan. Y thuật của ông am tường, đặc trưng là giỏi về ngoại khoa, được người đời sau xưng tụng là "Thánh thủ ngoại khoa", "ông tổ ngoại khoa". Ông đã phát minh ra "ma phi tán" là dòng thuốc gây tê sử dụng trong phẫu thuật được biên chép sớm nhất trong lịch sử y học toàn cầu. Ông lại phỏng theo động tác của chim thú như : hổ, hươu, gấu, khỉ, chim … mà sáng tác ra "Ngũ Cầm Hello", mang sách thuốc "Thanh Nang Thư".
Trong "Tam Quốc diễn nghĩa", Hoa Đà đã từng trị thương cho Chu Thái bên Đông Ngô, giải độc cho Quan Vũ ở Kinh Châu và đã để lại câu chuyện cạo xương trị độc. Về sau bởi vì chẩn đoán ra trong não của Tào dỡ sở hữu khối u, cần phải mở não làm cho giải phẫu. Tào tháo nghi ngờ cho rằng Hoa Đà mượn cớ để hại mình nên đã tống giam ông vào ngục. chung cuộc, Tào tháo dỡ đã thật sự bị mắc bệnh chậm triển khai mà chết.
four. Vu Cát
Vu Cát là đạo sĩ vào cuối thời Đông Hán, người Lang Nha (nay là Giao Nam, Sơn Đông). Trước chậm triển khai ông sống ở phía đông, sau chậm triển khai tới Ngô Hội lập tinh xá đốt hương đọc Đạo thư, chế tạo nước thánh để trị bệnh cho nhân dân, và làm tất cả việc phải chăng giúp người dân Ngô Hội.
Tiểu bá vương Tôn Sách sau lúc nghe thấy vậy thì khôn cùng tức giận, vừa ko tin đạo sĩ, phép lạ, vừa sợ ông tụ họp mọi người lại khiến loạn. Tôn Sách cho rằng: "Loại yêu đạo làm điều xằng bậy này với thể huyễn hoặc người dân, khiến quân thần ko còn tuân theo lễ nghĩa vua tôi, không thể ko giết".
Danh thần Trương Chiêu và mẹ của Tôn Sách đều khuyên ko được thịt, nhưng Tôn Sách giận ko kiềm được vẫn lấy cớ huyền hoặc nhân tâm mà ra lệnh chém làm thịt Vu Cát.
Sau này, mỗi khi ở trong cung điện, Tôn Sách thường trông thấy Vu Cát trừng mắt nhìn mình, nhưng những binh sĩ đều ko trông thấy. Tôn Sách vì giết thịt Vu Cát nên ngày ngày đều bị khiếp sợ, thường xuyên đập phá đồ đoàn trong cung điện. Về sau, Tôn Sách phát bệnh mà chết.
Từ khóa: http://chanhkien.org.
